Phan_29 Tan vùng vằng ngồi dậy. Chỉ muốn nói hết tâm tư của mình!
Nhìn anh ra thế này, cô không cam lòng, không muốn thấy anh như vậy, anh là người không thể đổ ngã dễ dàng mà! Sao lại để cô thấy bộ dạng thống khổ đó?
Buông ra! – Tan đẩy Zita với Huan đi chỗ khác
Thôi. Hai đứa ra ngoài đi. Chị ở đây được rồi – Jane nói nhẹ bâng
Anh đã nói là phải gặp Jane. . . Cô ấy . . .không biết. . .anh đã đau thế nào khi cô ấy đi!Đã sống khổ sở trong nỗi nhớ thế nào. Anh phải đi gặp cô ấy để nói rõ với cô ấy .Cho dù không phải người đầu tiên nhưng em là duy nhất !Anh muốn gặp cô ấy để. . . cho cô ấy biết anh nhớ cô ấy từng ngày.Tất cả mọi thứ xung quanh đây đều gợi nhớ đến kỉ niệm của anh và cô ấy! Anh phải tìm cô ấy hỏi cho ra lẽ vì sao không thể tiếp tục, vì sao không thể cùng nhau làm lại, vì sao không thể như trước đây . . . Anh nhất định phải . . . – Tan nói trong khi đang rất say nhưng lời nói trong cơn say chắc chắn đều là những điều khi tỉnh anh không thể cất lên
Mọi tâm tư của anh giờ Jane đã hiểu phần nào. Tuy cô không thể trong chốc lát chấp nhận điều anh muốn nhưng bây giờ cô đã biết tình cảm của 2 người không thể vì xa cách mà hết yêu, hết thương nhớ !
Jane ôm chầm lấy Tan! Nước mắt cứ thế rơi xuống ngày một nhiều thấm vào áo anh !
Em xin lỗi! Hức. . .Em cũng muốn nói rằng ở bên đó em ngày nào cũng nhớ anh.Sao em quên chứ! Anh nói xem em thật ngốc khi cứ nhớ về anh
Tan nghe giọng nói của cô thấy thật ấm áp.Anh xoa đầu cô ân cần :
Jane . . .Anh còn tưởng em sẽ không quan tâm đến anh nữa!
Cô lau nước mắt ngẩng lên :
Em làm gì phải quan tâm đến tên đáng ghét là anh.Chỉ là Zita và Huan không chịu được nên em thương nhận thay thôi!
Anh biết! Dù là lí do gì anh cũng thấy hạnh phúc
Tan chạm vào mái tóc của Jane.Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy.
Một lúc sau, thấy Tan đã ngủ. Cô mới yên tâm ra ngoài!
* * *
Bên ngoài, Hoa Phương vẫn cứ gắt gỏng Minh Yên về việc cố gây khó khăn cho cô !Cô nàng cứ nghĩ tới việc mọi người ăn xong ra về mình thì phải ở cùng cái tên trời đánh này là phẫn uất, là than thở, là trút giận vào Minh Yên!
Nhưng đôi lúc cô cũng có những điều muốn tâm sự mà không có ai để giãi bày
Sao thế ? Đang bà chằn lại thành thục nữ ?
Hoa Phương giơ nắm đấm dọa dẫm anh chàng rồi lại bỏ xuống thờ dài
Tôi lúc nào cũng là kẻ ác còn Puny của anh thì thánh thiện. . .Được chưa??
Sao lại nhắc tới em gái của tôi !
Anh nghĩ tôi chịu được khi em anh thân thiết với anh Vyl trước mặt tôi sao? Hơn thế, tôi còn giận hơn khi thấy em anh ngoài miệng thì yêu thương anh ấy nhưng thực chất lại đi thân thiết với Kì Long. Còn nhận anh là anh trai sau khi biết tình cảm của anh ! Anh không thấy cậu ấy rất quá đáng hay sao? Mà thôi, chuyện này tôi chợt nhớ đến nên nói vậy thôi. Cho dù có như thế với các anh cậu ấy luôn tốt mà. Coi như tôi nhiều chuyện và lắm điều đi
Thấy cô nàng có vẻ buồn buồn. Minh Yên hiểu cái tình yêu cho đi rất nhiều song nhận lại chẳng bao nhiêu này ! Anh chấp nhận sẽ quên cô bé vì biết quá rõ ràng cô không hề thích mình cho dù cố đến đâu cũng chỉ là con số 0 !
Còn Hoa Phương bản tính cố chấp và tự cao nên mặc cho sự thật vẽ ra trước mắt vẫn cứ quyết ý làm theo ý mình
Cái gì của mình sẽ mãi là của mình. Cái gì không thuộc về mình có níu kéo cũng mãi không phải là của mình
Nhưng ẩn sâu trong con người Hoa Phương vẫn có những điểm tốt mà ít ai nhận ra được
Có lần cô đã chê anh thừa thời gian đi thăm cô nhi viện !Nhưng sau đó hôm sau anh lại gặp cô nàng đi vào đó tươi cười với lũ trẻ ở đây! Anh không ra gặp cô nhưng chỉ vậy là đủ biết cái bản tính ương ngạnh và tiểu thư chỉ là vỏ bọc của một người có tình yêu thương
Sau lần đó, Minh Yên đã suy nghĩ khác về cô !
Mà sao cô lại đi thích cái tên Vyl dở hơi đó làm gì!
Cái gì?? Anh vừa nói anh Vyl dở hơi?? Anh có bị sao không?Anh còn nói thêm tôi sẽ . . .giết anh !!
Minh Yên nhìn vào vật giơ trước mặt mình ngụ ý đe dọa nhưng lại phá lên cười:
Anh còn cười sao? Tôi sẽ. . .giết anh thật đấy!
Anh gạt vật đó sang một bên ghé sát tai cô nàng :
Cầm ngược như vậy tôi tự hỏi cô sẽ giết ai đây!
Cô nhìn sang tay mình đang cầm ngược đầu con dao sợ hãi bỏ xuống! May mà còn có cái vỏ bọc bên ngoài không thì bàn tay ngọc ngà này của cô sẽ bị thương mất!
Lúc nhanh nhảu đã cầm vội nó lên không để ý!
Cô thầm nguyền rủa tên đáng ghét trước mặt mình!
Nhưng chợt nghĩ… anh ta cũng khá tốt
Chương 47: Quán quân cuộc thi
Ngày thi chính thức để tìm ra Hội trưởng Hội học sinh mới là ngày hôm nay
Nhờ có sự hỗ trợ của 2 người chị nhiệt tình mà Hoa Phương trông thật nổi bật! Cô nàng hứng khởi hẳn ra. . . Tất nhiên hai chị ấy còn giúp đỡ cả các bạn thí sinh khác nữa! Nhưng Hoa Phương vẫn là cô nàng có phần lợi thế và xinh đẹp hơn cả!
Puny, Lin và Gum đứng ở dưới sân khấu chờ đợi màn trình diễn của cô bạn lớp mình. Quả là không khiến cả lớp thất vọng, Hoa Phương bước ra lộng lẫy, tự tin vượt qua các thử thách của phần thi một cách khá là suôn sẻ. Cả lớp có thể yên tâm về cô bạn này! Tan giơ tay tỏ ý hài lòng về phần thi của đại diện lớp tụi nó. Cả 3 cười cười gật đầu !!
Không chỉ Hoa Phương mà tất cả Top 5 này đều xinh đẹp và uyển chuyển trên đó.Trong khi chờ đợi kết quả của ban giám khảo, Prince sẽ có trình diễn để không phải mất thời gian chờ đợi !
Thì ra đó là lí do anh và Như Kiều phải cùng nhau tập luyện sao? Ngày nào cũng chỉ có hai người với nhau. Thật sự làm Puny buồn lắm! Rõ ràng lúc trước khi chị Kiều chưa xuất hiện anh luôn cùng về với cô sao? Giờ chỉ có mình cô một mình đi về! Đồ đáng ghét!
Thấy Vyl, cô bé ngẩn ngơ một lúc. Anh trông thật lạnh lùng ngay cả nụ cười dành cho cô như lúc trước cũng chẳng có! Tất nhiên là có cả chị Như Kiều đó cùng anh nhả
Bao nhiêu thời gian gần đây anh chẳng thèm nói với cô câu nào! Sao lại coi cô như người xa lạ trước mặt chị ấy? Hay anh chán ghét khi cô quá bình thường với người đang đứng cùng anh trên kia?
Puny cứ đứng như vậy quên đi mọi thứ xung quanh. Cả trường ngồi xuống rồi vẫn đứng im 1 chỗ. May mà 2 cô bạn kéo cô ngồi xuống không thì trông cô thật ngớ ngẩn
Giây phút công bố người chiến thắng cuộc thi và đồng thời cũng là Hội trưởng mới của trường đã đến! Như Kiều và Jane bước ra cầm theo chiếc vương miện sáng lấp lánh đẹp tuyệt. Y như của một cô công chúa!
Mời 2 nữ sinh thanh lịch kiêm chủ nhân chiếc vương miện kia lên trao cho người kế tiếp!
Puny và Lin ngạc nhiên quay sang hỏi Gum:
Hai chị ấy cùng là. . .là . . . hội trưởng hội học sinh sao?
Gum gật đầu
Quên chưa nói với 2 cậu. Tại vì bằng điểm nhau nên vào đêm hội học sinh cái vương miện đó phải để ở trên 1 cái tủ kính.Lần đầu tiên có trường hợp thế đấy! Nhưng mà cũng thú vị
Cả hai gật gù đồng tình
Giờ thì Puny hiểu sự khác biệt quá lớn giữa chị Hội trưởng đó và mình! Dù sao chị ấy cũng xứng đôi với anh hơn cô bé!
Cả 2 cùng cầm chiếc vương miện đi về phía người chiến thắng.Chiếc vương miện dần được đội cho . . .
Xin chúc mừng . . . Hoa Phương !
Và Hoa Phương chính thức được làm nữ sinh thanh lịch – Hội trưởng hội học sinh. Cũng khá là xứng đáng vì cô nàng cũng xinh xắn và học giỏi.Trừ mỗi việc là hay chảnh chọe và cáu gắt bất thình lình .Còn nhìn tổng quát cũng khá ổn!
Không ngần ngại ôm chầm lấy 2 người vừa trao cho mình vương miện,Hoa Phương rối rít cảm ơn!
Sau khi kết thúc , tất cả vào phòng tập chúc mừng cô.Puny , Lin và Gum khá thích thú với cái vương miện. Bình thường chắc có xin chắc Hoa Phương cũng chẳng cho động vào nhưng hôm nay quá phấn khích nên cô nàng còn thoải mái đưa cho 3 đứa xem
Không biết cô nàng có say hay không nhưng chắc chắn là đã cùng chị Kiều uống khá nhiều rượu!Hoa Phương bất chợt cầm vương miện đi đến gần chỗ Puny
Cậu rất thích vương miện mà Bảo Uyên.Nhớ có lần cậu được tặng 1 cái đã giữ gìn rất cẩn thận. Nên để tớ đội cho cậu !
Thì ra Hoa Phương vẫn nhớ hồi đó có kế hoạch tổ chức sinh nhật cho các bạn cùng tháng! Puny đã may mắn bốc thăm được phần quà đắt nhất là một chiếc vương miện công chúa đáng yêu! Puny phấn khích lắm, ngày nào cũng nhắc tới sự may mắn ấy! Cô bé từ nhỏ đã thích trở thành một nàng Công Chúa đeo vương miện cùng sánh đôi với vị Hoàng Tử tuấn tú…
Puny tỉnh suy nghĩ, xua tay :
Không được đâu. Cái này chỉ đội cho Hội trưởng thôi. Tớ thích nhưng nó là của cậu mà!
Hoa Phương mặc kệ vẫn tiếp tục:
Tôi muốn chia sẻ với cậu mà. Tôi không cho cậu đâu chỉ muốn cậu đội nó thử xem !
Hoa Phương đội lên cho cô bé và tâm đắc!
Đẹp thật đấy!!
Puny đặt xuống để cạnh chỗ Hoa Phương. Đây chỉ là lúc say hưng phấn quá nên làm vậy. Nhưng thực sự cô thích đội vương miện. Vì thế nên mới luôn ngủ mơ thấy chàng Hoàng Tử cầm chiếc vương miện tuyệt đẹp đội lên đầu cô. Nhớ tới vương miện lại không thể quên cái vương miện bố cô tặng dịp sinh nhật!
Đã mấy năm trời ngày sinh nhật của Puny không có quà tặng của bố!
Puny ra ngoài hít thở không khí để thôi những kí ức đau buồn ngày đó!
Cứ càng nghĩ lại càng đau . . .
Ở trong tầm mắt cô có Vyl và chị Kiều !!
Tại sao 2 người này dạo gần đây lại quá nửa thời gian là ở cạnh nhau. Cô tự hỏi rồi lại chê trách bản thân hỏi quá nhiều.
Lần trước anh cự tuyệt với Hoa Phương làm cô có suy nghĩ anh quá lạnh lùng, quá tàn nhẫn với cậu ấy nhưng khi giờ anh thoải mái với những cử chỉ của chị Như Kiều cô lại trách sao anh quá dễ dàng, quá quan tâm.
Như mọi đau đớn bị tích tụ sẽ thành niềm đau lâu dài , niềm đau đó lâu dần thành vết thương khắc sâu trong tim!
Nếu một lần anh như thế cô có thể coi như chưa nhìn thấy, coi như chưa biết gì nhưng đã 3, 4 lần anh cùng chị ấy thân thiết mà không quan tâm tới cô
Ngay cả 1 lời nói với cô cũng chẳng có!
Bao nhiêu dồn nén mấy hôm nay cô bật khóc. Sợ rằng nếu bây giờ không khóc đến lúc gặp anh nước mắt lại trào ra làm anh khó xử với chị ấy
Dù sao chuyện Vyl với cô chị Kiều chắc chắn không biết vì anh nhất định không bao giờ nói rằng anh đã thích người như cô
Ở tại đây có thể nhìn thấy cả hai nhưng cô không nghe rõ tiếng 2 người họ nói chuyện!
Như Kiều lại lên tiếng trước vì chẳng khi nào Vyl chịu nói chuyện với chị:
Đêm Hội học sinh em sẽ đi chứ?!
Vyl gật nhẹ đầu
Không muốn cũng phải đi vì Tan năm nào cũng muốn nhóm có mặt. Vì Tan là Hội trưởng Câu lạc bộ gương mẫu nên ai trong nhóm cũng phải gương mẫu theo!
Hai chúng ta sẽ cùng đi, cùng nhảy, cùng dạ tiệc. Dù sao chị cũng không có bạn trai đi cùng, cậu đương nhiên cũng không có rồi!Vậy quyết định thế đi!
Tôi không đồng ý – Vyl nhấn mạnh
Tại sao??? Cậu định nhảy cùng Zita ,Huan hay Tan sao? Hay là cậu có bạn gái rồi?Người đó là ai?Tại sao không nói cho chị biết??
Chị hỏi nhiều quá đấy!
Cậu trả lời tử tế xem nào. Chị có chút bất ngờ khi cậu có bạn gái mà giấu chị đấy!Chị chưa đồng ý thì cậu không được có bạn gái đâu
. . .
Chuyện này coi như cậu đã đồng ý! Chị đi trước đây
Chị Kiều đi thẳng mà không dám ở thêm sợ rằng anh sẽ nói điều gì đó là mình đau lòng!
Tôi thích chị . . .
Vyl nói khi Như Kiều đang vùng vằng bước đi! Nghe câu nói như thâm nhập sâu vào tâm can Kiều
Kiều dừng bước quay đầu lại thật nhanh lao đến gần Vyl!
Như chưa dám tin một ngày mình lại nghe được câu nói đó trong thời khắc bất ngờ thế này, chị khỏi lại:
Cậu vừa nói điều gì cơ?
Vyl dường như chưa bao giờ thích nhắc lại điều mình đã nói.Nhưng lần này khác anh nhắc lại 1 cách rõ ràng:
Tôi thích chị . . .
Ở đâu đó có 1 cô bé đang đau đớn , đau vô cùng như có ai đó đang bóp nhẹt trái tim cô lại.Đau thắt từng cơn.Có thực sự điều cô vừa nghe là thật không? Cô tự hỏi nhưng rồi không tin. .. không muốn tin. . .Chỉ mong mình vừa trải qua giấc mơ dài và đau đớn !
* * *
Sau khi Vyl và Như Kiều nói chuyện xong. Cả hai mỗi người một ngả! Puny chỉ nghe thấy anh nói ba từ. Đúng ba từ trong tất cả bao câu nói chuyện của cả hai người họ!
Cô không nghĩ mình sẽ làm điều dại dột này… nhưng trái tim cô… nhất định sẽ làm!
Chị… em có thể nói ra điều này không? – Puny chạy thục mạng đến trước mặt Kiều
Chị còn thấy cô bé ấy thở hồng hộc vì chạy!
Em cứ nói – Chị Kiều thản nhiên
Em… em muốn biết chị và Vyl có quan hệ gì? – Puny hơi ngập ngừng nhưng giọng đã ổn định lại
Kiều cười nhẹ, đáp:
Sao? Em muốn nghĩ đó là quan hệ gì? Chị quen biết Prince rất lâu! Khi ấy tất cả đều cùng niềm đam mê mà chơi thân với nhau. Chị thích tình bạn ấy. Và cũng thích cậu nhóc mỗi lần chị dạy nhảy xong đều ở lại tập thêm cho đến khi thấm mệt! Chị là người con gái cậu nhóc ấy có thể nói chuyện quá 2 phút! Rất rất thân. Em có thể hiểu đó là một mối quan hệ thân thiết!
Nghe xong, Puny hơi buồn! Anh thân với chị ấy lắm sao? Thế thì cô còn ý nghĩa gì với anh giờ đây không?
Em thích anh ấy! – Cô bé lấy hết can đảm nói ra điều này
Như Kiều thoáng nét ngạc nhiên. Nhưng tính chị vốn bình ổn. Xưa nay dù có chuyện tày đình chị cũng chỉ thể hiện một chút ra ngoài, dù thâm tâm chị rối lắm!
Cậu ấy không thích người như em đâu! Mà nếu em nghe được lời vừa rồi Vyl nói thì em phải hiểu là cậu ấy thích chị!
Nhưng mà… anh ấy đã từng nói thích em! Anh ấy nói anh ấy không đùa! Anh ấy còn ôm em nữa. Anh ấy cõng em dù luôn miệng nói em nặng. Anh ấy băng tay cho em lúc em bị thương. Anh ấy còn xoa đầu em rất ấm áp. Ánh mắt anh ấy nói rằng anh ấy chỉ thích mỗi em thôi – Puny vừa nói vừa nghẹn ngào
Ngưng một lúc để suy ngẫm và để bớt sốc! Như Kiều như không tin vào cái điều mình vừa nghe. Vyl là con người ấm áp như thế từ bao giờ?! Hay là con bé đó tự ảo tưởng ra mọi thứ!
Em đang tính khiêu chiến với chị đấy à? Dù có là vậy, chị vẫn cho em biết! Đó là trước đây. Với chị hiện tại mới là quan trọng. Không cần biết em và cậu ấy đã thân tới đâu! Cậu ấy là của chị – Như Kiều cũng khẳng định
Chị đừng thích Vyl nữa. Anh ấy không thích chị đâu! Em rất rất rất thích Vyl! Anh ấy cũng rất rất rất thích em. Em biết điều ấy. Anh ấy thích em mà chị T^^T
Chị đừng ở cạnh anh ấy nữa. Em đau lòng lắm! Lúc trước anh ấy không như vậy với em đâu. Em muốn ở cạnh Vyl. Chị đừng thân thiết với anh ấy nữa! Xin chị đấy! Em thật sự thích Vyl! Hu hu hu
Puny vừa nói vừa òa khóc lên! Cô sợ lắm! Sợ anh không thích cô nữa. Anh sẽ lạnh như tảng băng lướt qua cô! Không đâu. Cô đã quen với những điều trước kia rồi! Có chết cũng phải liều mạng với chị Kiều! Cô sẽ nói thích anh trước mặt chị ấy! Chắc chắn anh sẽ không từ chối đâu. Vì anh cũng thích cô! Nhất định là thế
Này, này, nhóc! Em khóc rống lên như vậy ai thấy tưởng chị bắt nạt em đấy! Có chút chuyện vậy cũng khóc, em như vậy rồi đòi Vyl dỗ dành em chắc! Đứa ngốc và yếu đuối như vậy. Có cho cậu ấy cũng chẳng cần! Nín đi. Chị đi đây!
Puny lau nước mắt rồi níu lấy tay áo của Kiều:
Em sẽ mạnh mẽ! Em sẽ cho chị thấy là anh ấy chỉ thích em thôi.Bởi vì…nụ hôn hôm đó…rất ngọt ngào, rất ấm.Cả lời nói thích em ngày hôm đó… là thật!
Chương 48: Đêm Hội học sinh
Cuối cùng đêm hội học sinh cũng mon men tới . . . Làm tất cả mọi người đợi đến dài cổ
Nó đích thị là bữa tiệc đêm mang phong cách quý tộc. Ở ngôi trường quy mô và tầm cỡ cùng cô Hiệu trưởng thích học đi đôi với hành! Ưu ái hoạt động ngoại khóa vì cô cũng hào hứng không kém mọi người trong trường. Buổi sáng vẫn học trên trường nên ai cũng bàn tán về trang phục sẽ mặc vào tối nay. Ai nấy đều cùng tư tưởng về buổi tiệc hoành tráng đó!
Puny cơ bản là không hứng thú lắm. Định bụng ở nhà ngủ đã đời một giấc nhưng 2 cô bạn thân lại không đồng tình với quan điểm lười nhác đó. Puny miễn cưỡng gật đầu đồng ý dù sao thì cô cũng chưa đi tới nơi kiểu như thế nên thử cho biết. Cô tưởng tượng ra khung cảnh của bữa tiệc đó! Có đồ ăn nhẹ, hoa, những bộ trang phục lộng lẫy đầy đủ màu sắc,. . .
Tất nhiên người nổi bật nhất trong bữa tiệc là Hội trưởng mới của năm – Hoa Phương . Rồi các tiểu thư với những bộ trang phục đó sẽ tìm 1 vị hoàng tử để cùng khiêu vũ .Chỉ nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi nhưng cô bé không hợp với những thứ như thế này
Cả bộ váy mà chị Jane đang ướm thử cho cô nữa
Hiện tại Puny đang ở bên trong shop thời trang của chị Jane. Từ nãy tới giờ cô đã được chị chọn cho không biết bao nhiêu bộ đồ . Kiểu gì cũng ép cô thử để xem thế nào. Puny cứ lắc đầu suốt không chịu thử. Cô chỉ nhìn thôi đã thấy bối rối với những chiếc váy chị đưa cho
Hầu hết là đã được cắt, xẻ khá là sexy. Puny thì hoàn toàn không thích phong cách này. Jane mải mê chọn lựa mà không để ý đến bộ dạng khổ sở của cô bé khi ngại nói ra suy nghĩ của mình .Mãi một lúc sau cô mới quyết định lên tiếng:
Không . . có. . cái nào . . bình thường hả . . chị?
Cô khó nhằn lên tiếng ánh mắt như đang thăm dò ý kiến của Jane . Jane đang nhìn chiếc váy đen trước mặt chợt ngẩng lên khi nghe tiếng Puny
Jane cười đáp lại :
Nếu chọn cái bình thường thì chị đã không mất công lâu la ở đây suốt từ nãy. Chị muốn mấy đứa nổi bật đó mà.Cho chị phô trương tài năng tí xíu nha
Puny cười khổ. Nhìn bộ váy sexy đó là ớn lạnh. Nhưng tính tình cô bé lại dễ bị lung lay bởi sự trông cậy nào đó!Không muốn làm người ta thất vọng. Và chị Jane đã rất nhiệt tình trong việc chọn đồ cho cô
Từ bé tới lớn chưa có ai quan tâm cô sâu sắc tới vậy. Ở nhà có mình cô và mẹ nên việc sống tự lập với cô không quá xa lạ .Nay có chị quan tâm lo lắng và chăm sóc tốt cho cô .Cô không muốn làm chị thất vọng và hụt hẫng. Coi như làm điều khác biệt vậy!
Puny e thẹn gật nhẹ đầu . Nhưng trong lòng chẳng thích bộ váy đó. Dù cho nó có đẹp và quyến rũ tới đâu. Với cô đều không tìm ra sự yêu thích nào cả. Ở đó có một bộ váy màu trắng, họa tiết cùng màu in chìm rất đơn giản, nó nhìn qua đúng là không chút nổi bật! Nhưng thật ra có những thứ tưởng chừng như đơn giản lại là một điều tuyệt mĩ… bí ẩn! Cô bé thích chiếc váy nhỏ kia… mà chị Jane nói đó là bộ chị không dày công thiết kế, là vô tình phác thảo ra! Thế nên cô bé cũng không nói thêm nữa, chỉ mong Jane cảm thấy vui và hạnh phúc về tài năng của chị là được rồi!
Jane vui vẻ cầm bộ váy xếp li ở phần eo, cổ đổ cách điệu màu đen mà cô tâm đắc lên lại ướm vào người Puny chẹp miệng đáp:
Nhưng thực ra em cũng không quá hợp với bộ này
Cô bé lóe lên tia hi vọng khi nghe câu đó nhưng vẫn chờ Jane nói hết:
Chỉ là với nơi như thế em nên mặc nó
Cô vụt tắt cái hi vọng vừa lóe lên. Ngậm ngùi nghe lời Jane vào trong thay đồ cô cầm chiếc váy đó lên không nghĩ mình có thể khoác lên người quá 5 phút
Ở ngoài Lin và Gum đang tự mình tung hoành với những chiếc váy đẹp lộng lẫy của Jane!Trong lúc chờ Puny thay đồ Jane mới qua bên đó với 2 nàng công chúa đã ngoan ngoãn thử đồ trước rồi!
Chị Jane!Xem em có hợp với bộ này không?? – Lin vừa dang chiếc váy ren màu đen ra vừa xoay một vòng
Lin có mái tóc dài và thẳng nên mặc đồ khá là đẹp! Khuôn mặt cũng xinh xắn và đáng yêu nữa!Jane tấm tắc khen Lin .Cô bé cứ đứng trước gương ngắm nghía mãi chiếc váy mình yêu thích !
Gum cũng có sở thích khá giống với Lin về màu váy nhưng khổ sở với mái tóc Tomboy của mình !
Jane hiểu ra nên mở tủ lấy ra bộ tóc xoăn giả đưa cho cô bé! Gum mặc váy voan cổ thuyền cũng màu đen cùng mái tóc xoăn nhẹ trông hoàn toàn khác hiện tại.Nữ tính và dịu dàng hơn !
Cả 2 phấn khích vô cùng .Jane cũng vui lây niềm vui của cả hai!Đây là lúc tài năng của Jane sẽ được nhiều người biết đến và được sử dụng nó là điều khiến cô vui nhất!
Thấy cô bạn thân của mình tới, Jane ra ngoài để Lin và Gum tự chuẩn bị!
Kiều của mình tới rồi sao?Bộ váy hôm qua đây hả?Đẹp vậy trời !
Chị vũ công gật đầu đáp lại:
Đang tự Pr tài năng thiết kế của mình hay là khen tôi đây ?
Khen mà. À!Vào đây trang điểm cho 2 đứa nhóc kia giùm mình với!
Jane dẫn cô bạn mình vào trong. Trước khi đi Như Kiều còn quay lại nói với người đi cùng mình:
Cậu đợi chị ở đây chút !
Anh gật nhẹ đầu. Gật cho có. Vì ngay cả chút ánh mắt nhìn chị nãy giờ hoàn toàn ít ỏi! Bộ váy đó không đẹp sao? Hay là anh đang ngại như nhìn chị xinh đẹp như thế?! Kiều Như thoáng chút suy ngẫm rồi đi vào trong!
Thực lòng Vyl cũng không muốn đi tới đây nhưng chị Kiều là tiền bối của Prince. Một người đáng trân trọng . Tan đã nói thế! Không thể để chị một mình đi tới đó được
Tất cả là tại quan điểm đáng chết của Tan hại Vyl phải đứng đây còn cả bọn thì đã tới trường chuẩn bị. Anh thầm trách móc cái tên Hội trưởng kì quái hại anh phải ở đây! Cả một đống người không ai chịu đi. Tất nhiên Vyl không bao giờ là người chịu hi sinh :3
Nhưng hôm nay mấy người họ quá tàn nhẫn! Tất cả cùng đi mà cuối cùng phóng xe đi tới trường trước để còn mỗi Vyl với Như Kiều. Rõ ràng cố ý! Rõ ràng muốn chơi khăm anh. Mấy người họ tính trả thù anh cả thể đó hả?!
Vừa ngồi xuống chưa được nguyền rủa 3 tên kia được bao lâu thì cánh cửa phòng thay đồ mở ra. Anh ngẩng lên thì người từ trong đó bước ra lên tiếng:
Chị Jane! Em không nghĩ có thể mặc…được cái…váy…
Puny ở trong đó 1 lúc mới quyết định phóng ra nói cho Jane biết cô không thể mặc cái váy thì bị ngập ngừng khi thấy anh.Phải đến khi nhận ra người ngồi ở đó không phải Jane cô mới hoàn hồn lấy tay che che trước ngực
Anh cũng hơi ngạc nhiên khi thấy cô bé với bộ dạng như vậy. Nhưng anh phải tỏ ra bình thường không để cô biết mình đang rung động trước hình ảnh của cô bây giờ!
Chị Jane…đã…đi…đâu…vậy – Puny ngập ngừng lên tiếng
Thấy cô bé có vẻ khổ sở với việc mặc bộ trang phục đó anh đứng dậy đi về phía cô làm cô phải giơ tay ra đằng trước hét lên:
Khoan. Anh định . . .làm gì ?Đứng ở đó trả lời được rồi. Không cần phải tới gần đâu !
Cô bé nói được vài từ anh lại đến gần hơn .Càng thế càng khiến cô cuống hơn
Bảo Uyên . . .
Vyl đang nói nhưng cứ nhìn vào bộ dạng khổ sở và không thoải mái của cô là anh lại ngập ngừng không thể nói tiếp !
Trong khi ấy, cô bé chỉ biết quay mặt sang phía khác tránh ánh mắt của anh
Cuối cùng, để cả 2 bình ổn nói chuyện Vyl khoác áo của mình cho cô!Như thế sẽ thoải mái hơn!
Puny giờ mới ngẩng lên nhìn anh. Chạm phải ánh mắt anh đang nhìn mình cô bé lại cúi đầu. Hơi ấm , mùi hương khi anh vòng tay khoác áo cho cô khiến trái tim nhỏ bé của Puny đập loạn !! Cảm giác muốn được anh ôm chặt lại ùa về. Ở gần thế này cô tự hỏi có nên lao đến ôm chặt anh hay không??
Vì cảm giác nhớ anh không thể xua tan đi 1 giây phút nào! Và lúc định ôm anh thì mọi người đã ra ngoài cánh tay đang lơ lửng giữa không trung cũng dần được buông xuống !
Jane chạy tới ngắm nghía tấm tắc khen:
Tuyệt quá!Em sẽ nổi bật cho mà xem. Chị hứa đấy!
Cô bé nở nụ cười gượng ép.Trông chị Kiều quá đẹp trong bộ trang phục quyến rũ cô bé lại tự ti . Hơn thế nữa là cảm giác đau đớn khi chị ấy lại gần khoác tay Vyl tình tứ. Cô sợ phải thốt lên rằng họ quá đẹp đôi !
Chị nghĩ em nên cột tóc cao sẽ tạo nên sự chững chạc vì hiện nay trông em rất dễ thương.Để hợp với bộ trang phục này chị sẽ giúp em – Như Kiều lên tiếng
Có vẻ như trong ánh mắt của chị toát lên sự khó chịu vì điều gì đó nhưng chị vẫn đối xử tử tế với cô bé. Ngoại trừ việc thân thiết với anh ra thì chị khá là dễ tính và tốt bụng. Khác với bề ngoài tưởng như kiêu kì!
Tài năng make up và làm tóc của chị Kiều quá tuyệt khiến cho cả ba đã lột xác hoàn toàn!Đẹp lộng lẫy!
Nhờ tài năng của 2 người chị mà Puny, Lin, Gum như 3 nàng công chúa vô cùng xinh đẹp. . .